Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

THÁNG NĂM VÀ EM




Tháng năm về rồi đó em ! 
Trời đã trút những cơn mưa chứa dồn từ năm cũ 
Em vẫn thế... như chiếc lá chiều ủ rũ. 
Chờ tháng năm ...không biết để làm gì !?

Tháng năm hôm nào đánh dấu mốc cuộc chia li 
Trên lối ngoặc của đoạn đường hai lối rẽ 
Nắng -gió -mưa -giông ...mốc thu mình lặng lẽ 
Lớp rêu mờ xanh nhạt bóng thời gian.


Tháng năm về ...những hạt nắng lại đi hoang 
Thương tàn cây cố oằn mình chịu đựng 
Che cho lá từng bóng râm hưng hửng 
Che những chiều em ngược bước đơn côi.


Tháng năm về ...mưa nơi ấy cũng đã rơi 
Nắng có đủ hong khô bờ vai ướt 
Đêm -gió có vờn mây cho làn sương khóc mướt 
Vạt cỏ ngày xưa ...có ngóng mãi dấu chân thề ?


Tháng năm ơi ! nỗi nhớ kéo nhau về 
Những vần thơ đã nhạt màu trong nắng 
Gửi gió làm sao khi không gian đậm đặc ? 
Và cuối đoạn đường em đứng đợi... mây trôi... 

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

ĐỒ QUẸT KHU

Theo nghiên cứu của mình, thì đông tây kim cổ trên đời này chỉ có ba người không bao giờ mắc sai lầm. Đó là: một, Giáo Hoàng, là người được hưởng ơn vô ngộ của Thiên Chúa; hai, Mao Chủ tịch được hiến định theo hiến pháp của nước Tàu và điều lệ củaTrung cộng là sáng suốt tuyệt đối; người thứ ba là vợ mình, quyền không bao giờ mắc sai lầm của nàng được mặc định một cách tự nhiên, cấm cãi!

Khi Giáo hoàng và Mao Chủ tịch không bao giờ sai lầm thì mình không biết thế nào, chứ khi vợ mình không bao giờ sai lầm, thì người luôn luôn sai lầm, đương, tất, cố, dĩ, ngẫu, tự nhiên là mình. Cách đây hơn hai mươi lăm năm, khi đang ở tập thể ở cơ quan ngân hàng Vinh, một hôm vợ mình buộc cái rổ làm ổ cho gà đẻ trên chuồng lợn không chặt. Con gà mái mẹ nhảy lên đẻ xong lúc nó nhảy xuống thì cái rổ cũng rơi xuống, mấy quả trứng trong ổ rơi, bể tung tóe. Mà, các bạn biết đấy hồi đó mấy quả trứng là kinh lắm. Tuy nhiên, thật bụng mà nói mình có chút hả hê, đấy nhé, lần này thì không phải là ta nhé, mình làm thì mình chịu đi nhé. Đang hả hê như thế thì bỗng dưng nàng sấn sổ đến trước mặt mình: “Tại anh cả đấy!”. “Ô hay, em nói chi lạ rứa? Chính em buộc cái rổ đấy chứ!”. “Rứa anh ở nhà mần chi cả buổi mà không buộc, để cho người ta vừa đi làm, vừa nấu nướng, lại cho con bú, rồi còn làm ổ cho gà đẻ?”. Giàng ơi! Mình cãi mần răng được nữa? Cho nên từ đấy hễ vợ làm vỡ bát ư, là tại mình không rửa bát; vợ để cá kho cháy ư, là tại khi đó mình kể chuyện tiếu lâm làm nàng không tập trung; vợ dậy muộn ư, là tại mình không thức..vv..và vv...

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

ĐUỔI HÌNH BẮT CHỮ

Sưu tầm vài chuyện vui hầu bà con xả xì -chét giữa tuần. Mong mọi người vui vẻ và bình an nhé.


1. ĐUỔI HÌNH BẮT CHỮ 

Trung tâm bồi dưỡng viết văn ND có chuyến đi thực tế vùng than  . Vị nhà thơ, giáo sư khả kính rất vui tính dẫn học trò đi thâm nhập đời sống công nhân. Trên đường vị nhà thơ, giáo sư nọ bèn kể chuyện vui cho ngắn bớt độ đường.

- Bây giờ ta cùng chơi trò "Đuổi hình bắt chữ" hay còn gọi là nghe chuyện đoán ý tưởng. Các em thử vắt óc đoán ý tưởng cùng thày nhé. Bây giờ xin hỏi thế này:
Có một người con gái không mặc gì ngồi trên lá sen,hình ảnh đó nói lên ý tưởng gì ?
Có tiếng học trò nhao nhao:

- Thưa thầy rất phi lý, làm sao người lại ngồi trên lá sen được ạ.
Vị giáo sư khả kính cười:

- Nghệ thuật là sự phi lý hồn nhiên được chấp nhận.

 Tôi hỏi các em thế các cụ ngày xưa nói "Đêm qua tát nước đầu đình / bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen" có phi lý không ? Sen làm gì có cành mà bao đời nay vẫn chấp nhận ? Đấy là ngày xưa, còn hiện đại thì nhà thơ Xuân Sanh viết: "Đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà" thì các em có hiểu gì không? Không hiểu gì, đúng không nhưng vẫn thấy hay. Nào hãy đoán xem hình ảnh thày vừa nói nêu lên ý tưởng gì?

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

MẤT NGỦ




Hai giờ sáng - vẫn chong chong
Chân tay thừa thãi, tơ lòng ngổn ngang
Một mình lướt mạng lang thang
“Nhà” nào “nhà” nấy vẫn đang giấc nồng

Tìm em - em ngủ với chồng 
Gọi bạn khản cổ - bạn không trả lời 
Thôi nào, cố ngủ mắt ơi!
Vô duyên này - chỉ có trời mới hay!

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

NHỰA DÍNH MỘT THỜI TRAI



Sau tết năm 1993 lần đầu tiên mình đi công tác tuyến Đường Bảy, lên miền tây Xứ Nghệ. Thằng Chú Béo, một nhân viên cũ của mình  lém lỉnh: “Miền tây đẹp lắm, hay lắm anh ạ”.

Quả thằng này tán gái thành thần. Dọc tuyến đường 7 có năm huyện, đi đến đâu nó cũng giới thiệu “cơ sở cách mạng” của nó, toàn là những ca không thể không xúc động. 



Trưa hôm ấy ở Con Cuông, hai thầy trò định ra bến sông tắm. Như thường lệ mình vẫn mang theo chiếc máy ảnh tự động, khá xịn (hồi đó máy ảnh đang hiếm lắm). Khung cảnh mùa xuân thật đẹp: bãi ngô non xanh mướt, dòng sông Lam mùa này nước trong ngăn ngắt, trên bến một con đò đang đang cắm sào như chờ ai đó. Và, để như hoàn thiện cho bức tranh tuyệt vời đó đường đột hiện ra một cô gái đang giặt áo. Cố gái chắc mới mười chín đôi mươi, đội nón trắng và mặc áo màu thiên thanh, dáng mảnh mai, đẹp một cách thánh thiện. 

CHÓ NHÀ TÔI



Thực tình mình không thích nuôi chó, không bao giờ hiểu nổi người ta có thể hôn hít những con vật ấy, dù cũng cảm thấy tình cảm của nó dành cho mình. Nhưng rồi cách đây ba bốn năm nhà mình cũng bắt đầu bắt một con chó từ quê vào nuôi. Hóa ra nuôi chó có cái lợi không gì sánh được.

Số là con chó nhà mình rất hư. Nó có thể cắn xé bất kỳ thứ gì. Giày dép, quần áo, kể cả cái chổi đót lỡ để quên ngoài sân nó cũng không tha. Mấy chậu cây cảnh thỉnh thoảng nó lại nhổ cả cây, bới tung đất ra ngoài. Đặc biệt cái giống chó có một khoái cảm kỳ lạ là cứ nhè bánh xe ô tô mà đái. Của đáng tội, ki cóp mãi mới mua được cái xế hộp thế mà cứ sáng ra lại thấy nó tưới đủ bốn bánh hôi xì. Đặc biệt khi đến tuổi rồi thì không thể có gì ngăn cản nó đi tìm tình yêu. Cái cổng gỗ nhà mình chăm chút là thế mà nó cắn cho nham nhở. Hở ra tý là cả nhà lại nháo nhác đi lùng khắp xóm, cứ nhà nào có cẩu nữ là vào tìm.