Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

SẮC TÍM BẰNG LĂNG



Bất chợt nao lòng chạm sắc tím bằng lăng
Tiếng ve sôi một khoảng trời đầu hạ
Chợt thấy hồn mình neo trong vòm lá
Tuổi học trò đâu đó vẫn còn đây


Em hồn nhiên vung mực tím lên cây
Vương vào mắt anh khiến cả trời cũng tím
Góc trường xưa giấu bao nhiêu kỷ niệm
Chợt bùng lên cùng với tiếng ve sôi


Em ở nơi nào cô bé của tôi ơi?
Và đâu nữa chùm bằng lăng thuở ấy?
Tưởng đã ngủ yên như dòng đời vẫn vậy
Lại bất ngờ tím ngắt thế bằng lăng?

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

HÀNG XÓM


Năm nay, ông đã bước sang tuổi 85. Đối với bạn bè cùng trang lứa, ông thuộc loại còn rất trẻ nếu nhìn bề ngoài. Tóc ông mới bạc một nửa, hàm răng còn đủ, chắc khỏe, cơ bắp còn đầy đặn. Đặc biệt ông rất nhanh nhẹn, minh mẫn và hài hước. Bạn bè bảo ông: “già không đều”.

Trước đây ông là cán bộ có cỡ của một ngành quan trọng ở Trung ương. Nghỉ hưu ông về khu phố tôi ở cho vui. Ba đứa con của ông được học hành tử tế. Tất cả đều có gia đình và cơ ngơi riêng do ông xây cho. Vợ ông mất đã hơn chục năm. Ông ở một mình.

Cách đây ba năm, ông triệu tập các con tuyên bố sẽ lấy vợ. Các con ngớ ra rồi ào ào phản đối. Đại để chúng nó đều bảo bố già rồi, tám mươi hai tuổi rồi, lấy vợ người ta cười cho. Nghe chúng nó nói chán ông phán:” Các anh chị không cản tôi được. Ai chăm lo cho tôi sớm, tối. Lúc tôi trái gió, trở trời, các anh chị có ai biết không? Các anh chị ngăn cấm tôi chẳng qua là sợ tài sản bị chia sẻ. Ai cũng có phần rồi, đừng thắc mắc nữa”. Các con không cách nào thuyết phục được ông.

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

MỪNG SINH NHẬT (16/05)


alt 


Sắp đến ngày sinh nhật
Vợ yêu tặng gói quà
Nhận quà, miệng còn trách:
- Mừng chi thêm mau già!

Thời gian như nước chảy
Sang tuổi mới đây rồi
Thuyền đời xuôi bến cuối
Theo dòng trôi, trôi, trôi...

Cuộc sống giờ thảnh thơi
Hết thăng trầm, lận đận
Những đau buồn, khổ hận
Theo năm tháng nhạt nhòa...

Sáng, quán cóc khề khà
Trưa, việc nhà giúp vợ 
Chiều, miệt mài đi bộ 
Năng nổ "Chuyện Cuối Tuần"

Gân cốt chắc, mắt tinh 
Tóc trên đầu còn xanh
“Chuyện kia”? Đành thú thật:
Thua kém xa thời oanh !

Hi hi hi .......

("chuyện kia" thua kém xa "thời oanh" là cái lão Đức Đát nói chứ không phải SQ đâu đấy, chớ hiểu lầm. Thơ không nhất thiết đúng như sự thật. Hehe)

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

TẮM TRUỒNG - NHỚ QUÁ TUỔI THƠ ƠI...

Rượt đuổi cùng nhịp sống Sài gòn khi Hạ về kéo theo những cơn mưa bất chợt. Mưa đến mưa đi vội vã như một chuyến xe đò cứ đầy khách lại ra đi ngổ ngáo. Mưa đến như cướp bóc những con đường khô thoáng bằng những giọt nước tuôn rơi liên tu bất tận.


Xe lướt ngang cầu bỏ mặc cơn mưa rớt đều, vài đứa nhóc ngó nghiêng đứng bên thành cầu nhỏ chờ đợi một dòng nước xuôi trôi. Bỏ ngõ một cơn mưa, đang tắm mát một thiếu thời. Tự nhiên nhớ một thời cởi truồng tắm mưa từ quê nhà nước mát.


Tắm mưa chung với cành xoan tím
Trên đỉnh bình phong cửa tuổi thơ
                              (Tâm Tưởng)

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

NẮNG LẮM -CHÓ CŨNG CHẲNG DẠI RA ĐƯỜNG ĐÂU ÔNG !




Quê mình ngày xưa có ông Dương hay lắm. Ông có hai niềm đam mê là tuồng và thả diều. Chuyện tuồng kể sau, hôm nay chỉ kể chuyện thả diều.

Mình không biết ông Dương mê diều từ bao giờ, nhưng năm nào dịp Quốc khánh xã mình cũng thi thả diều. Và, đương nhiên ông Dương vô đối. Đến khi già lắm có lẽ tròm trèm tám mươi vẫn thấy ông thả diều. Nhưng đến một dạo không thấy ông chơi diều nữa. Mùa hè về quê không thấy diều, không nghe tiếng sáo diều vi vu cảm thấy như thiếu cả tuổi thơ.

Tôi hỏi thì nghe người ta kể chuyện ông Dương bỏ diều, mà chuyện này do chính ông Dương kể. Chuyện là hôm ấy chính giữa trưa hè nắng gắt, ông Dương vẫn mải mê theo diều. Bỗng nhiên diều đứt dây, con diều theo gió bay đi mãi. Ông Dương dù tuổi cao vẫn ngửa cổ lên trời, mắt dán vào diều, cứ thế bươn hết đồng này, vệ khác. Rồi con diều cũng liệng xuống khu vườn của xóm Vân Nam, thuộc xã khác. Ông Dương chạy đến đó cũng hết hơi. Ông nhìn qua cổng rào thấy trên thềm một bà già đang đung đưa trên võng, đã thế tay còn cầm quạt nan phe phẩy. Bên cạnh bà một con chó nằm lè lưỡi.