Nhà nước ta không cho ra báo tư nhân (suýt nữa trường dân lập cũng không được dạy báo chí), nhưng bọ thấy các công ty tư nhân rất nhanh nhạy, lách luật bằng cách mua lại sóng truyền hình, manchette để làm chương trình ký gửi phát sóng hoặc ra báo...vì thế bọ học theo, làm một geam show rồi mua sóng phát lên, đặng thu quảng cáo. Geam này có tên "Thách đấu". Cần nói rõ hơn, đấu đây không phải là đấu vật, đấu võ, đấu kiếm, đấu súng...mà là đấu...võ mồm, đại để thế. Hôm quay show đầu tiên với chủ đề: "Thi kể chuyện nghèo". 5 thí sinh đầu tiên được lựa chọn từ 5 tỉnh, thành sẽ thi kể chuyện nghèo trước một ban giám khảo 5 người, trong đó có 2 người nước ngoài đại diện cho nhà đầu tư. Nếu thí sinh tỉnh nào thắng thì hai nhà đầu tư này sẽ mang dự án 5 tỉ đô về đầu tư ở tỉnh của thí sinh đó. Tuy nhiên, kết quả của ban giám khảo chỉ là 50% số điểm, 50% còn lại phụ thuộc vào khán giả bình chọn qua hệ thống tin nhắn. (Số tiền này sau khi trừ chi phí còn lại đương nhiên là của bọ).
Theo bắt thăm, thí sinh Quảng Bình được chọn ô chữ đầu tiên, bạn này chọ số 12. lật số 12 thì đó là chữ P. Theo luật chơi, bạn thí sinh này phải đọc một câu ca dao hoặc hát một đoạn dân ca Việt Nam bắt đầu bằng chữ P để mô tả cái nghèo của người quê mình. Bạn nữ có tên Bình tự tin đọc câu ca dao: