Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013

HOA LỘC VỪNG


alt



Bất chợt sớm nay, cây rùng mình, hoa nở
Những sợi buông như mưa rơi rơi
Và trong anh bỗng cồn cào nỗi nhớ
Lại mùa hoa lộc vừng em ơi!

Ta lạc nhau quá nửa đường đời
Nhớ mùa lộc vừng xưa rắc hoa thơm mái tóc
Em ngúng nguẩy đuôi gà, mấy lần chực khóc
Khi anh ngắt lộc vừng tung tứ phía lên mây

Nụ hoa xâu chuỗi ngọc còn đây
Sai lộc thế mà anh nghèo - vẫn thế
"Mở cửa vừng ơi!", em chân trời góc bể
Ván đóng thuyền rồi, vòng cầu hôn vô duyên

Lã chã cánh hoa rơi vào lãng quên
Đỏ ký ức cả một vùng rướm máu
Chẳng còn chỗ cho ngày xưa nương náu
Cứ buông nở hết mình đỏ thắm lộc vừng ơi!

Lại một mùa hoa nữa đến rồi
Không có em hoa cứ buồn trong gió
Không đung đưa, không rì rào thắm đỏ
Như giọt lệ buồn ngơ ngác rơi rơi...



P/S: Vì lý do Sông Quê bận đi công tác nên không thăm và trả lời còm của các Anh/Chị, các bạn  được, rất mong mọi người hết sức thông cảm. SQ xin kính chúc tất cả quý anh/ chị và các bạn sức khỏe, an vui, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống.
SQ xin hẹn gặp lại tất cả quý A/C một ngày gần nhất nhé.

CUỐI TUẦN - NGHE CHỬI



Đêm qua nhà hai Tịnh mất một đàn gà nhỡ.
Trước khi bắt gà, kẻ trộm đánh bả con chó lai nặng cỡ trên chục kilo rồi làm nốt đàn gà nhân thể một chuyến đánh úp.
Có thể mục tiêu chính kẻ trộm bắt chó rồi nhân thể làm gọn đàn gà.
Có thể là đúng, có thể là sai. Mất của rồi mới suy diễn tào lao như thế.
Cái ấy suy cho cùng chỉ thằng kẻ trộm nó biết hay bất quá có ông Giời cùng biết.
Cái nhìn thấy sờ sờ là mất gần hai triệu bạc mồ hôi nước mắt…xót quá!
Chỉ mấy thằng nghiện trong làng nó cùng đường đói thuốc mà làm liều chứ thời buổi này kẻ trộm nó chỉ cướp tiệm vàng, chẳng thèm trộm vặt. Đấy là kẻ trộm không ra mặt.
Có loại kẻ trộm giữa thanh thiên bạch nhật, vài chữ kí loằng ngoằng nó trộm luôn bạc tỷ.
Trộm đi ô tô đời mới. Trộm thắt ca vát com lê…Ôi thôi! Nhiều thứ trộm lắm…Kinh quá!
-------------
Mụ hai Tịnh xua con đi tìm. Một đàn vừa con vừa cháu chạy túa lua mà gọi chó.

Gọi thế quái nào được. Chó nhà mụ lên thớt rồi, thành giả cầy nhựa mận rồi, gọi làm sao nó thưa được…Mẹ kiếp! ức trào máu họng.
Mất của thì phải chửi. Cha mẹ nó chứ, mấy thằng nghiện ngay ở trong làng, phen này bà chửi cho chúng mày lòi mắt ra, mồ mả ông cha tám chín đời cứ gọi là sôi lên như nồi lẩu.
Mụ chuẩn bị cho “khóa” chửi như một diễn viên có nghề: Một quạt nan, hai lon bò húc, một cái ghế đẩu, một đèn Pin tầu rồi sau đó ra bụi tre gai trước cổng bắt đầu khai mạc khóa chửi.
- Hèm! E hèm! Nghe tao chửi đây này, hèm…èm.
Mụ Tịnh mào đầu, khai mạc bằng câu như thế như diễn viên bước ra sân khấu, như MC chào khán giả…Và mụ bắt đầu thể hiện chương Một:
- Cha bố cụ kị năm mươi đời nhà thằng kẻ cắp kia ơi! Khôn thiêng đội mồ đội mả, thằng đui dắt thằng tỉnh, thằng quòe dắt thằng ngẩn ngơ cùng nhau nhập vào cây vào cỏ, nhập vào đống cứt đống đái, nhập vào cái công nông bảy, nhập vào hây hẩy gió Nam để nghe tao chửi ổ ê nhà mày. Nếu không chịu lên tao thuê máy cẩu, tao “bẩu” máy xúc, tao đục nát mồ. 
Đấy là mụ dọa kẻ đã chết dưới củ tỉ âm ti lên mà chịu nghe chửi với thằng còn đang sống.
Mụ đục một lon bò húc nhấp giọng, khà một cái, lấy quạt nạn phẩy một hồi cho tăng cường sức khỏe để mở màn chửi kẻ trộm và gia quyến lâm lai nhà nó đang sống ở cõi trần gian thời @.
- Ới thằng kẻ trộm kia ơi! Chó nhà tao giống quý giống hóa, nó ở nhà tao nó là con chó, mày ra tay mặt, đặt tay trái mày đánh , mày câu, mày kích điện, chó nhà tao nó biến thành tinh, nó cắn cổ moi mắt cả họ nhà mày. Cả nhà nhà mày chết đêm không ai hay, ngày không ai biết, chết diều tha ma bắt, cắt lôi, lồi ruột, tuột gan, tràn dịch màng phổi…
- Ới thằng kẻ trộm kia ơi! Gà nhà tao là giống Tam Hoàng, thịt thơm như mít. Mày bắt về nó thành “thần nanh đỏ mỏ” mổ lòi con ngươi cụ kị nhà mày. Nhà mày bị chết dịch H7N9, chết H5N1, thằng trước chưa khênh khỏi nhà, thằng sau tà tà chết theo. Thằng đi ngược chết ngược, đi xuôi chết xuôi.
Toàn là các kiểu chết kinh khủng cả…Không gian làng La véo von ngân nga tiếng chửi.
Chả ai đối điều với mụ, trừ mấy con chó cắn với, cắn lắm mỏi mồm nên thua mụ.