Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2012

CÂU CÒ




Xưa nay, người ta chỉ có đánh bẫy cò hay dùng súng, cung tên để bắn cò. Mau lẹ hơn là dùng thuốc độc tẩm vào con mồi, cho cò ham ăn mà chết người ta ẩn mình chờ cò chết đến lượm xác cò đem làm thịt.
Độc chiêu hơn nữa là nghề “câu cò”. Này nhé, chỉ cần một sợi dây chỉ câu dài hơn trăm mét, bắt một con lươn cỡ vừa vừa, buộc một đầu dây câu vào đuôi lươn, thả lươn bò trên mặt đất gần nơi bầy cò đang kiếm mồi. Nhớ là phải ẩn mình cho thật kỹ kẻo bầy cò nhìn thấy là “xôi hỏng cò không” vì cò trắng là loài rất đa nghi.
Cò đầu đàn thấy lươn là híp mắt mổ ngay chú lươn nuốt sống liền. Lươn thì cứ tiến chứ không biết đi lùi, chúa luồn lách mà.
Vào bụng cò, lươn đâu có chịu nằm im, cứ thế lách ra hậu môn mà bò tiếp. Cứ thế ta có ngay cả chuỗi lươn – cò – lươn – cò... Khi thấy cả bầy cò được xỏ xâu bằng sợi dây câu, ta chỉ việc cầm đầu dây còn lại thủng thẳng dắt bầy cò về nhà, hoặc bán cả bầy cho nhà hàng làm thịt từng chú như làm thịt gà nuôi vậy.
Câu cò như trên dễ quá nên cò dần khan hiếm. Nhưng lại xuất hiện thêm giống cò mồi, mà cò mồi thì không dễ câu, có khi chẳng biết mình câu nó hay nó câu mình...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
Bạn không cần dùng thẻ mà chỉ cần dán link nhạc, link ảnh, link video trực tiếp vô khung comment.

:) :( :)) :(( =))